PHÓNG SINH CHỮ NGHĨA

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
PHÓNG SINH CHỮ NGHĨA

      - Được cái con la hán này tạp ăn lắm! – Thắng, em vợ tôi, giọng hồ hởi nói tiếp – Anh biết không, mỗi lần em cho nó ăn, nó lượn lên, lượn xuống ra chiều thích thú lắm. Ăn xong, nó gật gật cái đầu ra vẻ biết ơn. Lạ thật, cái giống này cũng khôn chi lạ!

ĐAU ĐÁU HOÀNG SA

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
ĐAU ĐÁU HOÀNG SA

          Kính tặng các chiến sĩ Hoàng Sa, Trường Sa…   

        Lệ thường, ngày nào cũng vậy, lão Ban lại ra biển. Không nhìn thấy biển là lão cảm thấy sao sao ấy. Lão dễ nổi cáu với vợ. Chỉ cần nhìn thấy biển, nhìn ra ngoài khơi xa là lão mới dịu đi những cáu ghét của cuộc đời. Lão đi biển không phải để nhìn thiên hạ tắm, không phải tập thể dục dưỡng sinh, cũng không phải bông lơn chọc ghẹo những mụ hồi xuân. Lão nhìn biển như thể cho vơi bớt nỗi lòng của mình, khi chẳng biết tỏ cùng ai. Thường là lão đi một mình. Nhưng lần này lại khác. Lão cùng thằng cháu nội ra biển chơi.

ĐẢO GỌI

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
ĐẢO GỌI

       Tiếng trống lễ hội vang lên. Làng cá Mân Thái nhộn nhịp. Từng gương mặt của người dân chài rạng rỡ dưới ánh nắng đầu xuân. Có con mắt hấp háy tìm ai đó trong đám con gái xinh làng biển. Có con mắt hiền dưới gọng kính lão nhìn con cháu vui trong ngày hội. Cũng có con mắt trầm ngâm nhìn ra biển như thầm nhủ trong lòng: “Cầu Trời giúp đỡ, chở che cho người dân chài chúng con ra khơi đánh cá. Cầu cho sóng yên biển lặng. Cầu cho ngư trường tận Hoàng Sa nhiều cá để dân được no đủ”.

BLOGGER SỢ CHỮ

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
BLOGGER SỢ CHỮ

       Những ngày Tết, ngoài chuyện đi thăm bà con, bè bạn, tôi lại lên mạng. Các trang mạng đều có lời chúc mừng năm mới, đại ý là chúc sức khỏe, chúc tấn tài, tấn lộc, hạnh phúc, an khang… Dẫu là người khó tính đến mấy đi nữa, nhưng khi đọc những dòng chữ ấy, bạn cũng cảm thấy có chút vui như được nghe lời nói, như thấy được nụ cười lịch thiệp, chân tình của người chúc Tết mình.

ĐẾM NGƯỢC

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
ĐẾM NGƯỢC


 Mười. . . Chín… Tám… Bảy… Sáu…  

 Năm.
      Ngồi uống cà phê buổi sáng. Một buổi sáng trong lành. Sau cơn mưa rào khi hôm, trời lại sạch. Không khí thơm ngái mùi lá bên đường. Hương lá quyện trong hương cà phê. Trời mưa khi hôm như rửa cả những gương mặt những người ngồi cà phê buổi sáng. Tờ báo sáng đầy ắp những tin tốt lành. Không như hôm qua đầy tin dữ. Chỉ có một đêm mà mọi việc thay đổi, thay đổi như thời tiết, thay đổi như gái đồng trinh bỗng chốc trở thành đàn bà sau một lần ân ái. Bọn tôi vẫn bỡn đùa như những lần trước. Cái quán cà phê vỉa hè này không phải là quán cà phê ngon, sang trọng, nhưng trở thành điểm tụ của bọn chúng tôi trước khi đi làm. Được gặp mặt nhau một chút buổi sáng coi như mình còn tồn tại, là thấy vui rồi.

HÁT GIỮA TRẦN GIAN

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
HÁT GIỮA TRẦN GIAN

      Tôi thẫn thờ cầm chiếc điện thoại lên nghe. Vẫn điệu nhạc chờ mà tôi ưa thích. Điệu nhạc của một thời làm lay động bao trái tim. Điệu nhạc đã lôi cuốn tôi tập tành yêu ca hát. Biết bao điệu nhạc đã mang lại lợi nhuận cho kẻ đầu tư. Biết bao tiếng hát được cài làm nhạc chờ trên điện thoại. Có thể chỉ cần nghe điệu nhạc chờ ấy là bạn có thể đoán được tính của chủ nhân chiếc điện thoại, không biết điều đó có chính xác không thì tôi chưa rõ. Tôi bấm nút, và cất tiếng a lô. Vấn giọng điệu buồn bực, tiếng thằng bạn tôi vang bên tai: “Tau chịu hết nỗi rồi. Nó đã lừa gạt tau, tau không ngờ nó như thế?”. Tôi ừ ừ… Bạn tôi nói liên tu bất tận. Tôi chịu trận. Tính tôi vẫn thường cả nễ, ít nói, nhưng chịu lắng nghe. Nên khi bạn tôi có điều gì muốn trút nỗi lòng thì thường tìm tôi tâm sự. Tôi biết rõ điểm yếu của mình, nhưng đã là tính nên cũng khó sửa. Thôi thì ráng chịu cho nó qua. Hắn nói như ra lệnh tôi: “Mi đi với tau gấp. Tau cần mi!...”. Tôi vẫn ừ ừ.

LÀNG CUỒNG MÊ

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
LÀNG CUỒNG MÊ

      Hắn đưa bàn tay đơ như khúc gỗ, bọn thuộc hạ cúi xuống, cầm tay hắn hôn lấy hôn để. Một tên tuổi đã già, đang cúi khom, đưa sát lỗ tai vào miệng hắn, nghe hắn thầm thì điều gì đó, mắt mở to, cái đầu gật gật tuân phục.

CƠN MƠ BIỂN

Truyện của Phan Trang Hy 
CƠN MƠ BIỂN 

1.   Chiều về. Trên bãi biển vẫn còn đông người, sự nóng bức của thời tiết làm cho con người tụ về vùng biển. Bữa cơm tối, chắc họ sẽ ngọn miệng hơn. Các người dân chài không đi biển. Họ ngồi nhìn sóng nước xa xa đoán từng luồng cá. Một số người cặm cụi vá lại những mảng lưới để chuẩn bị ra khơi.

TẮC ĐƯỜNG

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
TẮC ĐƯỜNG

      - A lô! Tôi sẽ đến ngay!... Khoảng 1 giờ nữa, được không?... Ừ, thế nhé!...
      Bỏ điện thoại vào túi quần, hắn nhìn đồng hồ thầm nghĩ: Đi tới chỗ hẹn, khoảng 15 phút là cùng.

VŨ ĐIỆU BIKINI

Truyện ngắn của Phan Trang Hy 
VŨ ĐIỆU BIKINI

      Sân khấu nhấp nháy những chiếc bikini nhảy múa theo điệu nhạc. Đủ loại, đủ kích cỡ. Này là chiếc màu xanh có viền đăngten đỏ ôm sát vòng 1 và vòng 3; này là chiếc màu vàng như dán vào đầu nhủ hoa và vòng mông; này là chiếc màu đen tím làm nổi bật làn da và vòng 2… Bao nhiêu bikini là bấy nhiêu gương mặt. Chỉ có những gương mặt tươi cười, những dáng điệu uốn éo phù hợp với tính cách của màu sắc, kích cỡ bikini.

TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
TRĂNG HÒA VANG VẪN THẾ

      Gần đến Trung thu, thằng Quân háo hức chi lạ. Nghe cô nói năm ni các học sinh lớp 6 phải làm lồng đèn để chơi. Cô khuyên, đã lên học trung học rồi, nên làm chớ không nên mua. Có thế mới thấy ý nghĩa của cái Tết Trung thu. Chớ mua dù có đẹp nhưng cũng chẳng có kỷ niệm gì sau này. Nghe cô nói vậy, thằng Quân chỉ biết thế, chứ nó chưa thấy ý nghĩa, kỷ niệm gì cả. Nhưng nó nghe lời cô. Nó phải nhờ ba nó hướng dẫn nó làm mới được.

VÒNG KÝ ỨC THÁNG BA

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
VÒNG KÝ ỨC THÁNG BA

       Hải bặm môi, trở mình. Mấy hôm nay trở trời, nằm trên giường nệm, anh vẫn thấy ê ẩm cả người. Vết thương ngày nào, giờ, tái phát. Nhưng anh gắng gượng. Anh phải cố sức để vẽ cho xong bức tranh về đồng đội anh ngày nào, về một thời đã ám ảnh anh trong từng hơi thở, trong từng mảng màu, nét cọ mà anh thao thức.

CHUYỂN KIẾP

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
CHUYỂN KIẾP

       Từ ngày Hân nhận chức trưởng phòng kinh doanh, cuộc sống của anh có phần lạ, không như trước đây. Giờ, nhiều đêm anh phải thức khuya, đọc sách tìm hiểu những quy luật về kinh tế. Anh đọc ngấu nghiến như sợ rằng không còn thời gian để đọc.

GIẤC MƠ SÁCH BÚT

Truyện ngắn Phan Trang Hy
GIẤC MƠ SÁCH BÚT

      Cầm tờ báo trên tay, theo lệ thường, hắn lướt đọc những tít. Vẫn những chuyện như tuần trước, tháng trước. Những tin con đánh cha, giết mẹ, giành đất đai, vợ cắt của quý chồng vì ghen tuông, những hotgirl làm đình làm đám với những cái rung bưởi vòng 1, lắc mông, lắc háng v.v… Hắn thở dài, bần thần xếp tờ báo lại. Nghe tiếng thở dài, vợ hắn lên tiếng:
       - Bộ có tin gì xấu nhiều hơn tin tốt, hở ông?
       Mắt vẫn không rời tờ báo, hắn chép miệng, nói:
       - Có chi đâu. Tại cái cơ chế. Tại cái cơ chế.

BỨC THƯ THỜI ÁO TRẮNG

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
BỨC THƯ THỜI ÁO TRẮNG
      Đang ngồi xem ti vi, điện thoại báo có tin nhắn. Bình nghĩ thầm: Chắc tin khuyến mãi, quảng cáo. Nghĩ thế, nhưng hắn vẫn mở xem. Tin nhắn của thằng Anh, lớp trưởng của hắn hồi còn học trung học đệ nhất cấp. Là thông tin về thời gian, địa điểm họp số bạn ở Đà Nẵng chuẩn bị về tham dự 50 năm ngày thành lập trường. Đọc tin nhắn, hắn nhớ lại tuổi học trò, nhớ lại thời nhỏ trước khi vào học Phan Châu Trinh.

CÓ HẬU

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
CÓ HẬU

      Tôi kể chuyện này có thật ít nhất cũng được 51%. Có thể bạn hỏi sao không là 100% mà lại là 51. Thôi thì, tôi cũng xin thú thật chỉ có 51% là thật, còn 49% là giả. Giả chứ không phải dối! Giả chứ không phải gian! Và bạn có thể cho tôi chỉ biết hư cấu, hư cấu theo cái cách của bọn làm văn nghệ. Cũng được, nếu bạn nghĩ như thế.
      Chuyện là thế này.

MƠ VỀ LẠI HOÀNG SA

Truyện ngắn của Phan Trang Hy
MƠ VỀ LẠI HOÀNG SA

       Lão Ban, nhân vật trong một truyện ngắn của tôi, hẹn gặp tôi để trò chuyện. Biết tôi là nhà giáo, nhà văn viết về lão, lão lấy làm vui vì có người hiểu lão. Tôi được biết chính lão đã có ý kiến với Ban biên tập www.hoangsa.danang.gov.vn đưa truyện ấy vào trang mạng. Và cũng từ đấy, tôi trở thành bạn của lão.